Cứ đến cuối năm là rộn ràng mùa "nhảy job", mở ra cuộc hành trình "muôn dặm tìm sếp". Đôi khi có người thận thận trọng trọng nghĩ suy, đôi khi lại có kẻ đổi việc đơn giản như cởi bỏ một cái áo sơ mi không vừa ý trong vài nốt nhạc. Dù là thế nào, sẽ vẫn là với môi trường mới, với lão sếp mới cần phải làm quen, phải làm chung và chơi chung trong một thời gian không ngắn.
Cuộc đời tôi vốn đi qua khá nhiều sếp, mỗi người một vẻ mười phân vẹn chín, chẳng ai na ná ai. Chỉ giống nhau 1 đặc điểm: thù vặt (tớ bị chửi tớ sẽ chửi truyền lính tớ) và nhớ dai (đứa nào mà lỡ phạm tí lỗi tớ nhớ thật dài lâu để nhắc lại mỗi khi muốn xử nó). Thật đau lòng là khi lỡ làm sếp, tôi thấy trong mình cũng nổi lên cái đặc tính này. Nếu bạn có thấy ở sếp mình thì đừng vội đổi nhé vì lão khác có lẽ cũng rứa mà thôi.
Lược qua vài kiểu sếp kinh doanh của nghề tôi thế này này...
Kiểu 1: Sếp "cẩn"
Đừng vội liên tưởng đến một anh sếp già, đeo kính trễ và lò mò lẩm bẩm ngắc ngứ. Sếp của tôi đẹp trai phong độ, nụ cười hào sảng, tiếng Anh ào ào, tiếng Tàu, tiếng Hàn vài câu tủ lao nhao. Sếp tôi sale tốt, mạnh mẽ như một tiền đạo khi chào sản phẩm. Nhưng khi chúng tôi trình hồ sơ, sếp âm trầm như một hậu vệ bành chân bảo vệ khung thành trách nhiệm. Đương nhiên kiểu gì thì thằng nhân viên như tôi cũng phải đá vào gôn nhưng qua được không đơn giản, da vảy cũng chóc hết cha nó rồi. Có khi trong cơn bĩ cực, "tuột mood" là cảm giác không hiếm lạ. Và chính vì quen tuột cho nên tôi thực dễ thỏa mãn với đời. Hơn nữa, đôi khi cảm ơn giời đã ban sếp cho chúng tôi trong cơn lốc thanh tra kiểm toán. Mà bạn cũng đừng vội quy kết cho sếp tôi vì có lẽ đâu đó trong đời mình, sếp đã nếm vị thương đau khó quên từ hai chữ "rủi ro" đến nỗi không thể bay lên cao khỏi mặt đất quá 0.5cm.
Kiểu 2: Sếp "sướng"
Anh ấy tràn đầy năng lượng như một ánh mặt trời, đúng nghĩa làm vì đam mê. Anh ấy ham thích mục tiêu, mong muốn vượt qua chính mình với cảm giác thành tựu tên gọi "sướng". Đó là từ anh ấy hay dùng khi qua được một hồ sơ nặng đô, một ca đặc biệt hoành tráng. Đương nhiên, sếp này dễ đưa chúng tôi lên tầm cao mới. Cái mà chúng tôi hay nói đó là bứt phát, bứt nút và bứt được cái gì thì bứt. Chỉ là khi sếp muốn bứt khỏi dây rợ trói chân của qui trình qui chế, chúng tôi hẳn phải tìm nhiều đường, xoay nhiều hướng cùng sếp. Nếu bạn mong muốn học hỏi kỹ năng của loài rắn, anh ấy là sư phụ hoàn hảo. Và đương nhiên, như một tất yếu, đôi khi trên đời có cái gọi là lỡ đâu. Một lúc lỡ đâu là một lần rơi, còn rơi thế nào còn tùy thuộc vào ngôi sao may mắn của anh ấy và của bạn. Rồi tự nhiên thôi, bạn sẽ tự tìm cách vừa để mình né thể loại phim "quá nhanh, quá nguy hiểm" (too fast too furious) vừa để anh ấy không chỉ mặt đặt tên .
Kiểu 3: Sếp "lười"
Bạn lo anh ấy ngủ nhiều quá quên KPI đúng không? Không hề! Chỉ là anh ấy chỉ thích vừa đủ KPI, vừa đủ hoàn thành. Anh ấy viết được chữ "đủ" trong tất cả các loại ngôn ngữ vì đó là phương châm sống của anh ấy. Nếu KPI chưa đủ, anh ấy sẽ là sếp sướng, hừng hừng khí thế. Nếu đủ rồi, anh ấy là sếp cẩn, từ từ gặm nhấm nỗi lo làm sao để KPI không tăng quá nhiều vào năm sau. Làm với anh ấy, khỏe ư? Không hẳn. Bởi vì anh ấy không thích bị làm phiền, bị bêu danh. Ví như khi bị nhắc nhở, anh ấy sẽ bực mình quát "Sao mày không nộp báo cáo trước 1 ngày để nó nhắc chi đọc oải". Mệt ư? Không hẳn bởi vì đời của tôi là của tôi, anh ấy lười quản nếu đã đủ số. Anh ấy sẽ coaching, mentoring hết lòng hết dạ chỉ để bạn làm thay toàn bộ việc anh ấy cần. Tuy vậy, bạn đừng vội nghĩ có thể tranh cái ghế ấy, lười như thế mà còn tồn tại, cũng không đơn giản nhỉ?
Kiểu 4: Sếp "sáng"
Đây là kiểu sếp đáng ngưỡng mộ nhất trong cuộc đời đi làm của tôi. Có lẽ anh ấy sinh ra để làm sếp. Chỉ đơn giản một cái liếc mắt, đám nhân viên vào trật tự. Một cú phone không cần nói quá 3 câu bạn đã tự động đi tìm tất cả những gì cần tìm rồi trình anh ấy một đề nghị giải pháp. Anh ấy nghĩ nhiều, làm nhiều, xây và xây không ngừng cho mình và nhân viên. Điều anh ấy quan tâm nhất không phải là KPI mà là con người, KPI chỉ là kết quả. Bạn sẽ tự nhiên cam tâm tình nguyện làm như thể cho chính mình. Tuy nhiên, sếp này không dễ tìm thấy trong biển nghề mênh mông. Nếu như bạn gặp, đừng bỏ lỡ vì gần anh ấy đủ lâu, bạn sẽ được rèn một thứ kỹ năng không thể thiếu trong hành trình đi tìm thành công của đời mình - "chủ động- luôn luôn chủ động"
. ...
Nếu kể hết, sẽ là một câu chuyện hơi dài vì đời nghề của tôi 20 năm đã qua chừng 10 sếp lớn nhỏ. Vốn là một kẻ nhát gan, mỗi lần đổi sếp là tôi hay cảm thấy ngại. Nhưng tôi luôn tin và tâm niệm rằng để tồn tại, tôi sẽ luôn biết cách. Mỗi người đi làm thuê sẽ viết nên một trang thiên niên sử của mình về các kiểu sếp. Tôi không thể không thừa nhận một sự thật rằng còn đi làm thuê là còn phải nhìn sắc mặt của các sếp. Có người bảo đó là xu nịnh, không tiết tháo. Tôi lại nghĩ thuộc lòng các loại màu da biến hình của sếp là một trong những thứ mang tên gọi "công việc". Cho nên, nếu như bạn bị sếp trù dập mà tâm sự với tôi, tôi chỉ biết nhủ bạn một câu kinh điển "Coi lại cách ăn ở"
Nhận xét
Đăng nhận xét