Như bao cặp đôi khác, tôi đã từng lặn hụp trong bể hỉ nộ ái ố của hôn nhân.Tôi có những khoảnh khắc tuyệt vời. Khi gia đình chúng tôi chui vào 1 căn phòng nhỏ, bừa bộn ghế, bàn, tủ, quần
áo. Trong căn phòng gần giống như nhà kho ấy, chúng tôi nằm dài trên nền
nhà bằng gỗ sồi, lắng nghe tiếng kèn saxophone Lê Hiếu da diết. Chồng
tôi kể cho tôi nghe ông đang dần mất đi thị lực, và chắc là sẽ mù. Con
tôi chẳng mấy chú ý đến người nhạc sĩ là ai, bản nhạc gì mà chỉ thích
nghe. Xen kẽ giữa tiếng nhạc là nụ cười của cả ba đứa. Tôi thích nhìn gương mặt của chồng tôi khi anh ấy nhắm mắt
bình yên. Càng thích nhìn con trai khi cậu dụi mặt vào con vịt thú bông
một cách dịu dàng, đôi khi nhìn tôi cười hắc hắc vì một trò nào đó tôi
bày ra. Không có câu chuyện nào để kể, chỉ là một không gian gia đình ấm áp.
Tôi cũng có những khoảnh khắc "tuyệt vọng" (cảm giác lúc diễn ra chiến tranh). .Những trạng thái như giận chồng vì quên chúc mừng sinh nhật, hay đơn giản chỉ vì đặt 1 câu hỏi thật đâm hông khi tôi đang tâm sự cao trào... Kết luận thường là anh không quan tâm đến tôi. Đến khi có con, trễ giờ chở vợ con là vô trách nhiệm, quên mua thuốc cho con là thiếu trách nhiệm ..vv.... Từ khi có con, cơn giận của tôi chuyển từ tôi sang con và tội danh của chồng tôi cũng vì thế chuyển từ thiếu quan tâm với tôi sang vô trách nhiệm với con.
Mỗi khi giận chồng, tôi sẽ không la lối, không gây
gổ vì tôi vốn là một người mẹ văn minh. Tôi chọn cách im lặng với chồng kéo dài qua nhiều tuần lễ.
Chỉ vì tôi muốn con mình không chứng kiến cha mẹ bất hòa. Một thời gian dài tôi chưa từng tự hỏi:
"Con mình có biết cha mẹ mình đang giận nhau không?". Con nít mà, làm sao biết được khi bố mẹ không cãi nhau. Một ngày nọ, khi thằng con trai tôi vốn ít âu yếm mẹ đến bên tôi, hôn nhẹ lên má tôi sau khi tôi vừa sửng cồ với chồng một cách kín đáo. "Mẹ ơi, mẹ đừng buồn!". Tôi sững người đến nỗi cứng đơ lưỡi. Vỏ
bọc có thể đánh lừa con mắt tinh đời nhưng có khi nào không thể qua ải trái tim nhạy cảm của một đứa trẻ con?
Một buổi trưa nọ, nhóm người bạn chúng tôi ngồi nghe tâm sự trong nước mắt của cô bạn thân. Chồng cô ngoại tình với một cô gái trẻ, đẹp và đương nhiên quyến rũ hơn cô. Cô bạn tôi vẫn còn rất đẹp nhưng làm sao có thể đua được với tuổi thanh xuân. Và trên hết, cô tin vào tình yêu, tuyệt đối. Cô muốn giũ áo khỏi sự bội bạc này, nhưng con cái níu chân cô. Cuối cùng cô chọn cách ở lại nhưng không thể ngừng ray rứt vì chuyện cũ. Cô không thể không cắn xé chồng khi hai đứa con khuất mắt, không thể bớt lạnh lùng như băng đá. Nhiều người phụ nữ giống như cô bạn tôi đang đứng ở ngã ba đường không thể buông bỏ mà cũng không thể tha thứ. Chỉ vì con. Trong cái xã hội nhiễu nhương này, cũng không khá gì hơn cô bạn tôi, mấy đứa còn lại cũng loay hoay với câu hỏi: "Chồng mình có bồ không? Làm sao biết được? Làm sao ngăn chặn được? Làm sao giữ được chồng cho mình và bố cho con?" Nhìn đâu cũng thấy thiên la địa võng đang chờ sẵn chồng mình. Chồng tôi đang ở đâu đó, làm gì mà ngoài Shelock Home ra thì không ai có thể kiểm chứng. Những câu hỏi không lời đáp khiến tôi không ít lần ao ước chỉ cần biết một lần cho xong. Chỉ có một điều hiển nhiên là cậu con trai nhỏ bé và đẹp trai đang đau đáu mắt nhìn tôi, mong chờ tôi một nụ cười. Tôi đành gượng cười với anh ta giữa ngổn ngang tâm sự. Chẳng hiểu anh ta nghĩ gì mà làm đủ trò chung quanh tôi, từ hôn hít đến ôm ấp để rủ rê tôi chơi với anh ta. Và rồi hai mẹ con tôi chơi với nhau. Khi đi bơi, khi đi siêu thị, đọc sách hay xem bộ phim hoạt hình nào đó. Anh chàng rất hứng
chí với các trò vớ vẩn của 2 mẹ con. Một ngày không nắng, không mưa, tôi tự dưng sáng dạ nhận ra sự ngu ngốc của mình. Tôi cứ hỏi mãi, hỏi mãi đến nỗi suýt biến thành Lênin đầu hói mà quên tận hưởng cảm giác hưởng thụ sờ sờ ngay trước mặt: hồ bơi, sách hay, rãnh rỗi tung tăng bên cạnh anh chàng nhí đẹp khủng. Mắt anh ta lúc nào cũng lấp lánh mỗi khi nhìn tôi nữa chứ. Tôi dần quên các câu hỏi về anh chồng, quên cả cảm giác giận hờn lẫn ghen bóng gió khi ở bên con. Điều tôi ngạc nhiên, dù không có chồng tôi, khi tôi cảm thấy bình an, con trai tôi chẳng bao giờ lặp lại câu nói khiến tôi hốt hoảng ngày nào "Mẹ ơi, mẹ đừng buồn!"
Không biết những đứa trẻ hàng ngày sống trong bầu không khí băng băng
giá giá dù đầy đủ ngôn ngữ lịch sự đó cảm thấy gì. Có lẽ, cả bố hoặc mẹ
chúng không bao giờ hỏi. Nếu như được hỏi, câu trả lời của các em là
gì? Nếu có ai đó hỏi tôi, dù rằng tôi sắp già, thành thật mà nói: "Ở đâu có niềm vui, tôi sẽ mò tới". Tôi đương nhiên không chọn 2 cái mặt nạ "chù ụ" và 4 con mắt hình "viên đạn". Chỉ vì con, tôi sẽ chọn bất cứ cách nào khiến cho tôi bình an, kể cả bằng một cuộc chia tay nhạt phèo như nước ốc hay hành trình tha thứ sự bội phản đầy nước mắt như phim sến. Tôi sẽ không chọn làm một người mẹ/ bố chuyên "lọc lừa" cảm xúc của những đứa trẻ. Bởi vì, tôi ghét sự giả trá và phản bội thế nào, con tôi cũng vậy thôi!
Nhận xét
Đăng nhận xét