Văn chương thì không nên chửi thề.
Có điều, tôi cho rằng bài viết này vốn không phải là văn chương chính thống,
hay nói cách khác, chỉ là những ghi chép con con của một người hay nhìn lung
tung, nghe tùm lum chỗ này, chỗ kia.
Một ngày mưa gió ầm ĩ, khi các bạn
đang chạy xe máy trên đường, áo mưa cánh dơi không đủ bao bọc toàn thân. Mưa
làm bạn căng mắt nhìn, tay gồng lên giữ tay lái vì gió tạt. Bỗng từ đâu, mưa từ
ngang hông chứ không phải từ trên xuống. Bạn nhìn ra, một thằng xe hơi vừa chạy
qua, bao nhiêu nước tạt quần áo bạn ướt nhẹp. Thế là bạn buột miệng rủa “Mẹ nó”.
Một buổi sáng sớm, bạn đang vội
vã đưa con đến trường. Sắp trễ giờ rồi. Đến ngay đầu hẻm, bạn chầm chậm rẽ và
thắng gấp. Một cái xe tông thẳng vào hông xe bạn, ngã ra. Bạn chạy vội ra xem.
Chị chủ xe xưng cái tay, con chị không sao, xe chị không sao. Đám đông bu lại.
Một chị “trời ơi” không rõ là ai, từ đâu xa xả nói rằng bạn có lỗi, đi không
nhìn đường. Hai bên bị tai nạn không ai nói gì. Đương nhiên
không ai bình luận thì phải lặp lại nữa chứ. Hai bên tai nạn tự giải quyết,
không ai trách ai tiếng nào. Còn chị “trời ơi” thì “mẹ nó”.
Một trưa nắng đường vắng, dù
nóng, dù nắng nhưng đường thì rộng. Các chú công an cũng chẳng thấy đâu. Bạn đang
rẽ vào len đường của mình. Bỗng đâu một thằng xe ngược chiều vượt đèn đỏ, chạy
vèo qua len đường của bạn. Bạn thắng gấp và buột miệng chửi thằng này láo. Thế là nó vòng vèo qua trước mũi xe bạn, biến
nhanh đến nỗi bạn không kịp nhìn mặt thằng láo đó. Lại phải “Mẹ nó”.
Một chiều trời đẹp, bạn đang
thong dong lái xe bốn bánh trên con đường hẹp.
Chẳng hiểu tại sao, đoàn xe ngừng lại. Gác lại cảm giác vi vu, bạn đạp
thắng và thở dài “Lại kẹt xe rồi”. Bạn
quên đi cái đoàn xe đằng trước để nghe nhạc Trịnh, để đỡ sốt ruột vì con đang đợi,
việc nhà đang chờ. Bỗng giật mình vì tiếng còi xe thét dài. Rồi im, rồi lại thét dài… Giai điệu bị ngắt giữa
các tiếng còi xe cứ như kiểu ngắt điện chập chờn. ‘Mẹ nó” không hiểu bóp còi thế
có thể đi được không?
Và đến buổi tối đi siêu thị, người
thì đông, xe thì chật. Bạn lòng vòng trong siêu thị cũng đã mệt rồi. Giờ đến
lúc về thôi. Bạn đến bãi xe và hỡi ôi vì làm sao bạn lấy được xe. Một thằng xe
khác đậu chình ình ngang đường xe bạn. Nhìn quanh nhìn quất, chẳng hiểu ai là
chủ nhân của cái thằng này. Bạn nói bảo vệ, xong lại đi vòng vèo một lát trong
siêu thị, đợi. Quay lại, như cũ. Bảo vệ bảo không thấy chủ xe ra dù đã phát
loa. Bạn gật gật với anh bảo vệ nhưng chẳng
thể thông cảm nổi với cái thằng ấy. “Mẹ nó!”
....
Cái thời gì mà diễn ra như cơm bữa
những chuyện như thế. Dần dà bạn quen đến mức quên cả chửi thề. Ấy là
khi bạn đã chấp nhận nó như một chuyện hiển nhiên. Và biết đâu, một ngày bạn
cũng làm thế??? Thôi, thà cứ “mẹ nó” còn hơn là làm giống nó.
Nhận xét
Đăng nhận xét